Mô tả sản phẩm
HUẾ - CHUYỆN XƯA THÀNH CŨ
“Với tôi, viết là một niềm hạnh phúc vô bờ. Là một sự TRỞ VỀ đúng nghĩa với tuổi thơ, với những người thân yêu, với quê nhà, với xứ sở... Tôi trìu mến gọi tên đó là MIỀN THƯƠNG! MIỀN THƯƠNG của tôi là xứ Huế, là những dòng sông chảy thao thiết qua bao tháng năm dài bồi tụ nên những bãi bồi phù sa đẫm đầy hoa trái, thắm thiết thành những trầm tích văn hóa rực rỡ của một vùng đất kinh kỳ một thuở rồi xuôi ra phá Tam Giang về với biển khơi... MIỀN THƯƠNG của tôi là những câu chuyện xưa cũ chỉ còn trong KÝ ỨC đã được nuôi nấng trong tâm hồn tôi và chỉ cần ‘khẽ chạm’ là bao nhiêu thương nhớ trở về thơm thảo thật thà như hoa trái vườn xưa luôn sinh động, hồn nhiên, da diết hồn quê tình xứ. Tôi thực sự là một người hạnh phúc khi có KÝ ỨC và tỉ mẩn gom nhặt, nâng niu những KÝ ỨC đó thành những trang văn về Huế... Khi bạn đọc HUẾ – CHUYỆN XƯA, THÀNH CŨ là bạn đang chạm vào KÝ ỨC của tôi, KÝ ỨC của Huế, cũng có thể là KÝ ỨC của bạn. Mong rằng bạn cũng sẽ ngập tràn hạnh phúc như tôi! Bởi KÝ ỨC không đơn thuần là nỗi nhớ, KÝ ỨC là tình yêu vĩnh cửu của đời người...”
Phi Tân
VỀ HUẾ ĂN CƠM
Nếu đã đọc “Bên sông Ô Lâu” thì nhất định bạn nên đọc “Về Huế ăn cơm”, để được thêm lần nữa qua những trang văn vừa mộc mạc gần gũi, vừa mênh mang da diết của Phi Tân, cảm về Huế sâu đậm hơn, với nhiều thích thú hơn. Bạn sẽ hiểu thế nào là “ăn” nỗi nhớ niềm thương, bởi “Về Huế ăn cơm” không chỉ viết về những đặc sản của ẩm thực bình dân xứ Huế như bún bò, bánh bột lọc, dưa hường, chột môn, con hến, con giông, cá phá, cá biển, cá đồng…, mà còn là vị Huế, hương Huế quyện cùng cái tình của người Huế, tạo thành những món ngon “thấm đậm” rất Huế mà không nơi nào có…
BÊN SÔNG Ô LÂU
Lớn lên bên dòng Ô Lâu xứ Huế, dù biết bao năm sống nơi phố thị, Phi Tân vẫn là một “người quê” trong suy nghĩ, trong tâm hồn, trong từng trang văn anh viết. Mỗi một câu chữ của “Bên sông Ô Lâu” đều chở nặng tâm tình, nỗi nhớ niềm thương của Phi Tân về con sông tuổi thơ, về món ăn mẹ nấu, về bữa trưa bạn gặt, về những “o”, những “ôn”…, về những người “muôn năm cũ” đã cùng anh đi qua những trang đời không thể nào quên. Để rồi ký ức về một miền quê xứ Huế bên sông Ô Lâu với những phận người có bình dị yên ả, có bão tố dạt trôi… cứ tha thiết trở đi trở lại trong từng trang văn của Phi Tân như một nỗi nhớ chỉ đậm đà hơn theo năm tháng, mà không bao giờ có thể nguôi ngoai…